3 lần khởi nghiệp thành công rồi thất bại nó như thế nào?

Vào nhóm cũng đã lâu, cũng thấy nhiều ACE kể về chuyện thành công. Em đổi gió chút về series chuyện thất bại, hy vọng ít truyện về thất bại của e có thể mang lại cho các bác giá trị gì đó, văn em không giỏi nên những gì em kể nó hoàn toàn bắt nguồn từ 2 chữ “thật tâm”
—-
Nói về cái nghề này thì nó đến như 1 cái duyên và để nói về cái quá trình phát triển trong cái nghề này có thể gọi là “Sống chết vì nghề” đúng nghĩa đen, Cảm xúc mang lại thăng hoa có, tự hào có, vui sướng có, sụp đổ có, gần chết cũng có luôn. Tại sao thế? em sẽ có 3 câu chuyện cho các bác với 3 lần khởi nghiệp thành công rồi thất bại nó như thế nào nhé

1. Cái duyên nghề đến với thằng bé lớp 10 và sự ảo tưởng “thành công sớm”

Cái duyên này đến vào hè năm lớp 10, nhà có máy tính, cũng hay thích tọc mạch mấy thứ liên quan đến công nghệ nên thời gian ngồi online nhiều lắm, nhất là hè thì thời gian ngồi máy gần như là hơn 10 tiếng mỗi ngày. Hồi đó, nick yahoo lúc nào cũng sáng đèn, ông anh họ e lúc đó đang làm cho vật giá, có vẻ như hắn nhiều việc và thấy e rảnh nên đã rủ làm việc cho ông ấy và được trả lương 300k. Lớp 10 mà, còn được làm việc có lương thì lại chả nhận ngay, vừa được oai với bạn bè là tao được làm việc cho 1 công ty lớn, vừa có tiền tự thân nữa. Vậy là e bắt đầu với cái nghề này từ công việc CTV không chính thức của Vật giá (ko chính thức vì thông qua ông Anh e) công việc hồi đó cũng chỉ là nhập liệu, rồi test cái này cái kia….
Bắt đầu như vậy thì đơn giản quá, vậy thành công ở đâu?
Làm được vài tháng thì ông A rủ em ra làm riêng với hắn dự án Get-game.net, website cung cấp thông tin và cho download game offline miễn phí, cộng đồng những người yêu thích game off. Mới đầu làm thì cũng cơ bản chỉ là tìm kiếm thông tin rồi dịch và up lên, dần dần cái máu làm cộng đồng nó ngấm vào người lúc nào không biết.
Em còn nhớ cái năm ấy, bạn bè thường bỏ học đi chơi game, còn em thì bỏ học ra quán net làm việc. Cứ đều đặn, trưa nào cũng thế, ra quán net để đăng bài, test game và giao lưu với AE trong diễn đàn vì thực ra là thế này, làm về game mà ngồi ở nhà, thầy bu không hiểu là mình làm việc mà tưởng chơi game thì đảm bảo ăn tát không trượt phát nào =)))). Thực tế đã dính rồi, còn nhớ hôm đấy ngồi quán net, ma xui quỷ khiến thế nào lại chui ngay quán gần nhà, đang chăm chỉ test game thì cảm nhận có gì đó bất ổn, y như rằng 1 cú tát ngay từ đằng sau bay đến. Bàng hoàng quay lại thì nhận ra hình dáng người phụ nữ ấy (mẹ em). Nói chung là về cũng ăn thêm đôi cái tát nữa mà cay cái là đéo thể nào giải thích được các bác ạ =)).
Cứ thế, ăn tát thì cũng no rồi nhưng vì đam mê cứ làm thôi, rồi thành quả sẽ trả lời. Đúng là trả lời thật, mọi thứ xuôn sẻ ngoài mong đợi. Những tháng năm sau đấy có thể gọi là thời kỳ hoàng kim của 2 AE. Có những thời điểm 2011 2012 traffic nó lên đến 25-30k người/ngày. Nếu để đánh giá thời bấy giờ thì có thể nói Get-game.net lọt top 10 site cộng đồng và cung cấp game off hàng đầu VN sau Congtruongit, VNZOOM, Gametech….. Làm admin 1 website có thể coi là lớn thì nó oai chứ các bác, cảm nhận rõ 2 chứ TIỀN – QUYỀN nó đang đến gần lắm.
Em còn nhớ VNG đã từng hỏi mua lại get-game cho dự án gì đó của họ, sự kiêu ngạo làm cho mình trở nên mù quáng, tiền về từ bán quảng cáo, adsense cũng nhiều nên nó lấn mất lý trí, còn không thèm đọc hết mail mà đã úi xùi gạt bỏ. 2 AE còn tính khi mạnh hơn nữa, đợi ngày e xuống HN có vốn thì 2 thằng sẽ mở store cung cấp thiết bị và đồ chơi cho AE game thủ. Cộng đồng có rồi, vốn chỉ cần có nữa thôi là ngon ngay. Giấc mơ ấy cứ thế mà bay mất cho đến hiện tại e vẫn chưa làm được điều ấy. Tại sao ư? tý e sẽ nói tiếp chuyện đó.
Quay lại về con đường sự nghiệp, Game thôi chưa đủ. Năm 2011, có một chút vốn, cũng đang muốn nhân số tiền mình lên để đạt đến ước mơ nhanh hơn, e đã tính đến chuyện kinh doanh. Bán gì bây giờ? May thay, thời điểm đó xem trên Vtv2 có giới thiệu 1 bạn ở sài gòn có nuôi nhím kiểng và khá thành công, vậy sao mình lại không nhỉ. Phân tích về thị trường đối tượng tuổi teen bây giờ, với khoản chi phí 3-400k/1 con nhím thì vẫn nhiều người mua được. Cũng test thị trường, đăng bán các kiểu và nhận về tín hiệu tốt, lập tức nhận ra đây là cơ hội của mình. Đầu tư luôn đôi cặp nhím cảnh đang chửa các bác ạ, mang từ HN về. Hồi đó tính 1 cặp 1 năm đẻ 3 lứa, mỗi lứa 4-5 con, 2 tháng xuất chuồng bán 3-400k/con, cứ thế nó nhân ra các bác ạ. Hồi đầu cũng khó khăn trong cách nuôi lắm, nào là cho ăn, dọn vs, đến mùa đông cái giống này còn dễ bị bệnh ghẻ nên cũng phải chăm cho cái chuồng nó khô ráo nữa, chết mất 1 đứa thế là sót hết cả ruột, nói chung là bắt tay vào thì đủ thứ chuyện phải học hết á. Thế rồi dần cũng quen, mọi việc vào quỹ đạo và việc buôn bán cũng thuận lợi hơn. Trong tay bấy giờ vừa có 1 website lớn về game, vừa có 1 đàn nhím để kinh doanh. Tối nằm ngủ thấy giấc mơ màu hồng nó cứ đến gần lắm rồi các bác. Nào là store game, tiệm nuôi thú cưng….. kết hợp mô hình kinh doanh on – off…. rồi hình tượng chàng trai thành công tuổi 17 – 18 nó cứ hiện ra… và cứ thế chìm đắm trong câu nói hào nhoáng của người ta “tuổi trẻ tài cao” …
Đầu 2012, lúc này việc bán nhím cũng khá thuận lợi, em phải tự hào là hồi đó lớp 11, có thể tự mua cho mình mọi thứ từ dàn máy tính, quần áo … đi chơi mà không phải xin từ bố mẹ đồng nào. Tết còn tặng quà cho các cụ nữa, oai lắm, nhất là cái khoản được hàng xóm khen… và rồi có 1 sự kiện đánh dấu bước ngoặt chấm dứt mọi giấc mơ ấy.
Hồi đó Việt trì nổi lên mô hình kinh doanh MB24, chắc nếu làm TMĐT ai cũng biết và nhớ cái năm đó, sàn TMĐT MB24 phát triển cực nhanh và độ phủ cực lớn vì nó là đa cấp. Vậy e có biết không? Biết chứ 😀 , nhưng cứ tham gia vì theo tính toán việc nhân rộng của mô hình này thì việc kinh doanh nhím của e sẽ rất thuận lợi.
Đầu tư thử 10tr cho 2 gian hàng các bác ạ, nó là 1 khoản tiền rất lớn hồi bấy giờ đấy. Hồi mới tham gia, cũng có đơn hàng về. Thích chứ, vì nghĩ việc đầu tư có vẻ sẽ mang lại kết quả, mọi việc nghĩ là sẽ êm đẹp cho tới tháng 8 năm 2012. Điểm nổ đầu tiên của MB24 lại là Phú thọ, toàn hệ thống sụp đổ. Nếu ai theo dõi vụ này sẽ thấy bấy giờ cả xã hội loạn hết cả lên vì quy mô cũng như số tiền quá kinh khủng, e cũng vậy. Dòng tiền đang về mà bị chững lại, rồi 1 loạt bị khởi tố làm mình cũng hoang mang.
Giữa năm đó e đã xuống HN học, nói qua 1 chút là giữa năm 2012 e thi đại học và cũng trượt. Gia đình e thì bố làm y nên bắt buộc phải học y, đây là định hướng hồi cấp 3 của các cụ. Nhưng e tuyệt đối không thích ngành này, vì ko có lựa chọn nào khác nên đành thi và lúc thi xong e đã biết e trượt rồi. Hồi đó TMĐT ở VN chưa hề có khái niệm chính xác và mình hoàn toàn mung lung vs nghề mình đang theo. Các cụ thì chỉ coi nó là một công việc tào lao… dăm ba thứ internet vớ vẩn. Không đỗ được học viện thì học trung cấp, và thế là em theo con đường trung cấp nhưng mục đích của e là chỉ để xuống được HN thoát khỏi vòng tay của các cụ mà thôi.
Quay lại chuyện sụp đổ mb24, cuối 2012 là một năm tồi tệ mà e ko bao giờ quên, sự chấm dứt cho mọi hoạt động và giấc mơ của mình. Tháng 8/2012 toàn bộ hệ thống bán nhím sụp đổ thì tháng 11/2012 Get-game bị dính thuật toán google, đang mấy chục ngàn traffic rớt đùng cái xuống 4-5k và tụt dần đều, bay mất gần như hoàn toàn khỏi google đồng thời thị trường game PC cũng bắt đầu không còn thịnh nữa. Sự việc mb24 thì vẫn chưa nguôi.
2 lần công an gọi triệu tập em các bác ạ, thời điểm đó 2 tháng ko dám về nhà, chờ bão qua đi. Nhím ở nhà thì các cụ cũng bán hết rồi, làm gì còn ai nuôi ai chăm. Em chỉ nhớ là bố có gọi bảo bán hết nhé, vì chả ai nuôi được nữa. Em chả biết cụ có bán thật ko hay cho vì mọi thứ lúc đó rất rối ren, lúc về nhà thì cụ nhà e đưa cho 1tr, bảo tiền bán nhím đấy. Tâm trạng bấy giờ cũng chẳng biết nói thế nào, chỉ cầm tiền thôi chẳng nghĩ gì, sau nghĩ lại thì cũng đoán là cụ nhà e cho hoặc thả đi hết, tiền đó chắc tiền cụ nhà e tự móc túi ra đưa. Hồi đó cụ bảo bán thì cũng chỉ biết vâng, giá nào cũng được vì không giải tán nhanh thì với số lượng nhím như vậy, ko biết chăm sẽ rất bẩn và phát bệnh nhiều. Nói chung là vừa tiếc mà vừa sợ.
Mất hết, tiền mất, web gần như sập, lúc bị công an gọi triệu tập e đã nghĩ cuộc đời mình kết thúc ở đây rồi, vì nghĩ đến việc phải ngồi sau song sắt ở tuổi 18 thì đúng là một dấu chấm hết. Tối đó, nằm 1 mình 1 góc, khóc, trong đời chưa bao giờ khóc nhiều thế. Em đã định tự tử rồi các bác, dao để trước ngực, máu cũng ứa rồi, nhấn 1 bước nữa thôi là mọi việc sẽ kết thúc. Vừa khóc vừa cầm dao run run, thế rồi nghĩ bố mẹ, nghĩ về việc mọi người kỳ vọng thế nào về mình, nghĩ về việc mình đã mạnh mẽ thế nào… tương lai nữa nên đã quyết định dừng việc dại dột đó lại. Uống cốc nước, bình tâm lại, 3 ngày gần như thức trắng chỉ có nghĩ thôi các bác ạ. Thời gian cứ thế qua đi rồi những chuyện xấu cũng tan biến dần, get-game e vẫn duy trì đến 2013 thì bán vì 1 lý do, tý e tiết lộ tiếp.
BÀI HỌC:
Dù thành công đến đâu cũng đừng quá ngạo mạn, cuộc sống là sự đổi thay, cần luôn sẵn sàng cho sự đổi thay ấy. Người nằm ngủ mãi trên 1 chiến thắng của mình là người vô cùng dại dột.
Hãy biết học lấy 2 chữ “Chấp nhận” và thay đổi nó, khó khăn lúc nào cũng có thể ập đến và hãy biến nó thành kỷ niệm. Sợ nhất trên đời là không nhận ra mình đã thua
Việc thành công sớm hay muộn chẳng quan trọng, đừng sống quá vội, hết mình là được.
2. Sụp đổ lần 2, khởi nghiệp là đánh đổi, mất, được hoặc là mất tất
Sau khi mất tất cả, có 1 khoảng thời gian đầu 2013 chỉ tập trung vào học và xem phim. Thực ra việc học bấy giờ chỉ là đối phó, lấy bằng về và hoàn thành nghĩa vụ vì suy cho cùng, e đã thất bại trong kinh doanh nên giờ phải ngoan ngoãn mà nghe lời bố mẹ.
Xem phim nhiều cũng chán và cảm thấy phí thời gian nên quyết định xin đi làm. Hồi đầu cũng khó khăn, em thì chỉ cần việc, việc gì cũng được từ lau dọn đến trông quán karaoke ok hết bởi thứ em cần lúc đó chỉ là kinh nghiệm sống. Thế nhưng ngoại hình trắng trẻo mà có thể hơi công tử bột yểu yểu nên người ta không nhận vào những chỗ ấy. Mãi cũng xin vào đc cái quán cafe mới khai trương, vào làm buổi đầu mà rửa hết cả cái kho bát đĩa cốc chén =))), làm được 1 hôm thì trường nó bắt tập quân sự thế là lại phải nghỉ, nghĩ bấy giờ đúng là đen hết phần chó. Rồi sau đó e gửi hồ sơ láo vào 1 cty công nghệ, vị trí thì là CTV phát triển cộng đồng, nộp vu vơ mà được nhận. Cái hay ở chỗ, đó cũng là công ty e đang làm cho đến bây giờ. Lý do sẽ ở phần 3 nhé các bác.
Làm CTV được nửa năm hơn thì e xin làm chính, mục đích là để thoát cái nghề y, làm cái nghề y mà không có đam mê e sợ mình sẽ gây hoạ các bác ạ. Bắt đầu với vị trí Nhập liệu rồi sếp tin tưởng hơn thì làm NV marketing online… Cuộc sống năm đó cứ diễn ra đều đều như vậy, vừa đi làm vừa đi học.. cho tới lúc còn nửa năm nữa là ra trường. Áp lực bắt đầu gia tăng vì muốn thoát khỏi ngành y, nó thôi thúc e phải làm gì đó để chứng tỏ với gia đình và bắt đầu có ý tưởng khởi nghiệp lần 2.
Ý tưởng bấy giờ là làm 1 cái mạng xã hội địa điểm. Buồn cười lắm, đi làm trên đường về mà cứ ép phải ra ý tưởng gì đó, thế là nghĩ nhu cầu xã hội là gì? là địa điểm vui chơi, ở HN này bao năm mà tìm ra cái địa điểm vui chơi phù hợp khó lắm. Rồi nhìn thấy đàn kiến lại nghĩ đến cộng đồng và chơiđâu.vn ra đời. Em chắc chắn trong nhóm này cũng có ít nhất 1-2 AE từng làm với e dự án này rồi.
Với dự án này, để ra được sản phẩm không thôi phải qua 3 lần đập team, đập code.
Lần 1: Hồi đầu làm 1 mình xong rồi nghĩ làm chậm như vậy cũng khó, hồi đó có ít uy tín từ lúc làm game và trên VOZ cũng tích cực nên sau khi kêu gọi thì có chốt được khoảng 20 AE, từ coder, thiết kế, content, seoer… Quyết tâm bùng cháy 1 lần nữa, team được lập ra cũng chia ban bệ, nhóm kỹ thuât, thiết kế, content, SEO&marketing (Giờ nghĩ lại thấy đúng là điên thật)… Mới đầu mọi thứ diễn ra rất nóng bỏng, mọi người hừng hực khí thế nhưng rồi cũng chả được bao lâu, coder trì trệ việc, kéo theo những bộ phận khác nản dần. Khoảng hơn 1 tháng thì rụng dần thành viên. Cũng cố gắng giữ lửa hết mình rồi mà cũng không được, đành đập nhóm đập code và giữ lại những AE còn máu lửa
Lần 2: Sau khi tan rã thì chỉ còn có 5-6 AE thôi nên chọn giải pháp outsource code, quá đen là để tiết kiệm chi phí, E thuê team nhưng rồi việc delay hơn 1 tháng của team đó làm cho nhóm thực sự nản. Chửi có, mắng có, nịnh cũng có mà tiến độ nó chẳng nhúc nhích và rồi 1 lần nữa, bỏ code, chịu mất 1 ít tiền và quan trọng hơn là team mất đi 2 người nữa.
Lần 3: Cái cảm giác mà chưa hoàn thành tâm nguyện nó day dứt lắm các bác, con chưa đẻ ra mà đã chết thì đúng là không đành. Còn 3 AE ở lại đồng lòng khô máu đến cùng, lần này quyết thuê đôi chuyên nghiệp hơn. Công ty hẳn hoi, nhìn có vẻ khá ngon vì profile họ giới thiệu từng triển dự án cho Tiki, một vài dự án lớn, rồi các sản phẩm đều rất đẹp nữa. Tin tưởng và ký hợp đồng thế rồi cứ tưởng mọi chuyện giờ sẽ xuôn sẻ, ai ngờ lại gặp phốt lần nữa. Hợp đồng thì là 6 tháng cả giao diện, chờ mòn mỏi, cứ tin tưởng vào các ông tưởng chuyên nghiệp làm sao, thời gian đó cứ 1 tuần hỏi 1 lần thế mà đến lúc sắp kết thúc hợp đồng mới vỡ lở ra là bên đó gần như chưa làm cho bọn e tý nào. Toang các bác ạ, toang thật sự, vậy là 6 tháng công cốc, hỏi sang bên đó trả lời toẹt 1 cái là do chi phí tính sai và thiếu người. Máu dồn lên não chửi hết cả nước bọt luôn các bác, đó là thời điểm mệt mỏi và chán nản nhất. E bắt làm lại hợp đồng và đốc thúc chỉ trong 3 tháng để ra sp, cứ canh me làm việc đến 3 giờ sáng ngủ 4 tiếng rồi 7h sáng lại đốc thúc tiếp, ngày nào cũng vậy. Rồi cứ thế không biết việc này sẽ đi tới đâu nữa, cảm giác nó cứ bất lực khi không thể giám sát trực tiếp, chờ đợi vào một thứ gì đó vô cùng mung lung. Nhiều hôm chán đến mức cứ đi xe lòng vòng không muốn về nhà rồi lại phải tự thẩm du tinh thần cho nó lên vì còn team, còn lời hứa, còn tâm nguyện dang dở. Mệt mỏi khởi nghiệp 1 phần, thời điểm này cũng phải đi làm, đi học, đi thực tập nữa.
Học y mà các bác, có những hôm đi thực tập mà phải trực ca đêm là xác định thức trắng đêm luôn ấy vì trực đêm là bệnh nhân hoặc bác sĩ có thể gọi bất cứ lúc nào, chưa kể sáng hôm sau là e phải đi làm luôn rồi. Có mấy AE trực cùng nhau thì có chăng thay nhau trông 1 lúc thay phiên ngủ, còn việc ngủ thì hôm ra bể cá bệnh viện ngủ, hôm dạt vào cái nhà kho, quan hệ tốt hơn chút vs bảo vệ thì được vào phòng họp ngủ, kê mấy cái ghế thành cái giường để chợp mắt 1 lúc chứ không được ngủ trong phòng trực đâu, chỗ đó của bác sĩ hoặc y tá rồi. Nhiều hôm rảnh, tối đói, ngồi gặm bánh mì mà cảm thấy không biết đời sẽ đi về đâu nữa, hàng loạt câu hỏi nó cứ hiện ra, mình có làm gì đây nhỉ? việc này rồi sẽ đi đến đâu đây?.
Một chút chuyện học y, nó là thời điểm cả bầu trời trở nên tăm tối, ngày nào cũng phải tiếp xúc với máu me, kêu gào, tiếp xúc với đủ loại người còn hơn ngoài chợ, từ con nghiện đến bệnh nhân HIV..tù tội..mà cái chuyện ở bệnh viện e mà kể hết ra hoặc quay lại thì có mà khối chuyện hay về sự thối nát, tuy nhiên đây cũng là động lực để e quyết tâm với những gì mình đang làm, quyết tâm để chứng minh con đường mình chọn sẽ đúng đắn và thoát khỏi nghề y. Lúc nào cũng phải thủ dâm tinh thần, đây chỉ là thử thách thôi, chỉ là thử thách thôi, game khó chút cuộc đời mới vui các bác ạ.
Cuộc sống lúc đó cứ lay lắt mãi, vừa học vừa làm, dự án ép mãi được thành phẩm (sau gần 1 năm từ lúc có ý tưởng), thì vấn đề bây giờ là marketing, thời điểm sắp tết 2014 cũng là thời điểm dễ marketing nhất cho mảng du lịch và ăn uống, các bác biết đấy. Nhưng lúc này, làm sản phẩm tiền cũng hết, mấy AE phải chơi kiểu marketing tự thân, bắn tỉa. Get-game lúc này cũng bán để cho 1 cuộc chiến khô máu, tiền đầu tư cạn đến mức ăn không dám ăn, có hôm vét hết trong các túi còn 10k để ăn mì tôm cho đỡ đói, bố mẹ anh chị em có nhưng chả dám vay, làm gì chẳng ai biết. Có đói có khổ cũng vẫn phải cười các bác ạ, vì sao à? vì con đường mình chọn rồi thì không được kêu.
Sản phẩm có, tiền hết, phải tự thân thôi các bác. Mấy ngàn cái thiệp tết cũng phải tự tay đi phát vì làm gì có tiền thuê. Hôm đấy sát tết, mọi người sắm tết thì e đi phát thiệp để chuẩn bị cho chiến dịch ra mắt. Từ 1 giờ chiều đến 12 giờ đêm vẫn chưa hết, bỏ thì tiếc. Mệt mỏi đến mức gặp ông xe ôm cũng tặng, cái giá phải trả cho việc chọn sai đối tượng nó đập vào mặt ngay các bác. Vừa đưa xong, Ông xe ôm nhìn qua 1 chút rồi ném toẹt cái thiệp tết xuống bãi nước đen ngay trước mặt em, ôi cảm giác nó vl chứ. Các bác biết cảm giác sản phẩm tâm huyết của mình đưa cho người ta mà bị coi như rác rưởi nó ức đến mức nào chứ. Cho đến bây giờ e vẫn không quên được cảnh ngày hôm đó và coi đấy là 1 bài học khắc cốt ghi tâm.
Cái dự án này được 1 năm thì còn 2 người vận hành, duy trì ở mức lay lắt và rồi cả 2 đều mệt mỏi, không định hướng, tiền làm ra bao nhiêu bị bào mòn hết vào đó. Như nuôi con nghiện vậy. Cuối cùng cũng phải dừng lại và bán toàn bộ dự án đó.
Cùng năm ấy, ngoài tiền bạc công sức xuống sông xuống bể, thứ em mất lớn nhất nữa là mối tình đầu vì quá tậm trung vào công việc rồi để sự vô tâm đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ ấy. Một mối tình đáng nhẽ ra phải trở nên rất đẹp
BÀI HỌC:
Đừng bao giờ làm chung đụng với quá nhiều người, nếu không đi được 1 mình thì lý tưởng nhất là 2.
Khi khởi nghiệp, chắc chắn sẽ phải đánh đổi một thứ gì đấy to lớn.
Tình yêu và sự nghiệp luôn nằm 2 bên cán cân. Việc của các bác là phải chọn, khi chấp nhận 1 bên cao hơn thì bên còn lại sẽ phải thấp đi.
Với coder, luôn phải tính độ trễ dự án 1 tháng so với khi thoả thuận, tốt nhất là thuê người về làm và đừng tính đến chuyện oursouce nếu các bác tính làm ăn lâu dài (Cái này là em đúc rút qua nhiều dự án chứ không phải qua lần khởi nghiệp này)
Quan trọng nhất: Ý tưởng không quan trọng, business model và khả năng thực thi ý tưởng mới quan trọng, hãy trả lời câu hỏi: Bạn là ai? Bạn có gì? Lý do gì để thị trường chấp nhận sử dụng sản phẩm của bạn mà ko dùng sp khác? trả lời đúng, đừng tự đánh lừa bản thân. Đam mê chưa đủ, phải thực tế nữa.
Đừng nghĩ gì quá cao siêu so với bản thân, làm những gì đơn giản, chỉn chu mà ra được thành phẩm trước.

3. Làm điều mình thích và đừng quên cháy hết mình
Sau khi dự án kết thúc cũng là lúc e dành toàn tâm vào công việc của cty hơn, thời điểm này cũng là lúc ra trường lấy bằng và có thể tập trung vào 1 thứ duy nhất là phát triển sự nghiệp + bản thân. Nhưng trước mắt phải vượt qua 1 rào cản lớn nhất là gia đình. Làm sao để không bị ép về làm Y?
Em tốt nghiệp bằng giỏi, cụ nhà e mừng lắm, mọi con đường đã vẽ sẵn ra chỉ việc về làm và làm theo con đường của các cụ vẽ ra mà thôi. Nhưng thế thì thật nhàm chán, đó là khoảng thời gian e quyết định sẽ nói không đi theo con đường của các cụ và phải thuyết phục rất nhiều. Đây cũng là khoảng thời gian áp lực vô cùng. Về nhà là như lao vào cuộc chiến, luôn căng thẳng, bố em gọi điện liên tục để thuyết phục e về vì công việc ở nhà cũng đã nhờ xong. Các cụ nhà e là công chức thuần thuý mà, nên việc mong muốn con cái ổn định cũng là chuyện dễ hiểu, thế nhưng cuộc đời e sóng gió quen rồi, biển thì phải có sóng mới vui phải không các bác. Sống 1 lần thôi mà, phải sống sao cho đến khi về già không phải nghĩ lại và nhắc đến 2 từ “hối tiếc”.
Bấy giờ đã có lúc căng thẳng đến mức gia đình doạ từ con và em cũng nói luôn là “bố mẹ mà từ con con thì khi gặp lại con sẽ chỉ là 1 cái xác” vì thứ tồn tại với con duy nhất là gia đình. Còn có lần, các cụ đã chuẩn bị sẵn lịch mổ mắt (vì em bị cận) cho em mà không báo trước, các bác biết đấy, ngành này mà mổ mắt xong phải kiêng hoàn toàn với máy tính, đồng nghĩa với việc không làm ăn được gì nữa. Thế nhưng, ngay sau khi biết tin mổ mắt như vậy, e đã xách balo xuống HN ngay trong buổi tối hôm đó. Bố em gọi điện chửi mắng dữ dội lắm, hôm đấy e gần như phát điên, vừa chạy xe trong đêm vừa gào thét cho mọi bức bối trong người được thoát hết ra. Sau hôm đó e đã quyết tâm rất nhiều, Em muốn khẳng định mình chọn đường không sai và mình sẽ sống tốt với nó.
Năm tháng qua đi, mọi cố gắng của mình đều được công ty ghi nhận rồi đến năm 2016 sếp giao cho e toàn bộ việc phát triển và vận hành các trang TMĐT của công ty, mọi người trong cty cũng tin tưởng. Các dự án cơ bản cho tới thời điểm này đều khá ok, đương nhiên không 1 mình ai làm nên 1 ngọn núi, điều may mắn sẽ là khi bạn có những người đồng nghiệp tâm huyết cùng trí hướng, điều may mắn là khi bạn học được những người có tâm huyết ở xung quanh mình.
Cuộc sống cũng dần ổn định hơn và e coi việc phát triển này cũng giống như đang startup dự án của mình vậy. Cũng là những đứa con, có điều không phải là con đẻ thực sự, nhưng không thành vấn đề vì mình yêu nó là được.. Đến giữa 2016 em vào Hội An xây dựng chi nhánh của cty trong đó và cũng được 3 năm trong này rồi. Cho đến hiện tại, có thể nói tới chữ “bằng lòng” với những gì mình làm được, bố mẹ cũng tin tưởng hơn và những thứ em làm được cũng đủ chứng minh với bố mẹ là em đã chọn đúng. Chẳng có thắng thua gì ở đây, chỉ để bố mẹ yên tâm là em đã trưởng thành với chính con đường em đi các bác ạ. Vậy là vui rồi
Còn ai hỏi em còn ý định khởi nghiệp nữa không? Câu trả lời sẽ luôn là có. Em vẫn muốn làm 1 cái gì đó của riêng mình và ngọn lửa ấy vẫn âm ỉ chờ ngày bùng nổ tiếp theo 😀
——–
BÀI HỌC: Giờ nghĩ lại, suy cho cùng tất cả cũng chỉ là bài thử. Thử về khả năng ứng biến, khả năng chịu đựng và thử về sự đam mê nghề có thực sự hay không. Thử xong rồi thì nhìn lại tất cả sẽ thành bài học và giống như trong game, cứ qua một cửa ải, bạn lại lên 1 level mới mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Mọi chuyện diễn ra chỉ là để sau mình nhìn lại có cái gì đó để hoài niệm, động lực sống
Hy vọng sắp tới e có thể tiếp tục share với các bác một chút ít về case xây dựng văn hoá doanh nghiệp gia đình (Đây là mô hình em nghĩ rằng giữ được nhân sự bền lâu), 1 ít về định biên nhân sự, Xây dựng cộng đồng, SEO tổng thể… Em làm Affiliate, Dropship nên cũng mong có thể chia sẻ và học hỏi với ACE nhiều hơn trong mảng này nữa. Chia sẻ 1 cách chân thành nhất, mặc dù biết mình chỉ là hạt cát nhỏ bé trong group rông lớn này. Em cảm ơn.
——-
Gửi cho bác nào còn đang phát triền sẽ mãi giữ được lửa và sẽ thành công hơn nữa, ai đang khó khăn thì sẽ sớm vượt qua.

Phạm Anh Tú / Cộng đồng Ecomme