Không bao giờ là thất bại, tất cả chỉ là thử thách

Xin chào các anh em !
Vào nhóm từ những ngày đầu Cũng được đọc rất nhiều các chia sẻ kinh nghiệm có rất nhiều thành viên nên cũng bớt chút thời gian để ngồi chia sẽ lại kinh nghiệm trải nghiệm của bản thân.

1 người bình thường giống bao nhiêu người khác. Tốt nghiệp đại học, ra trường đi làm bỏ việc ( bị người yêu bỏ ) đên bây giờ bước ra ngoài kinh doanh cũng có thành tựu nho nhỏ, có được thu nhập mà nhiều người phấn đấu.

Cùng chia sẻ với anh em.

1, Những năm tháng đầu tiên biết đến kinh doanh.

Đang học đại học năm thứ ba thì được dẫn vào công ty mạng lưới đa cấp amway, trước đấy năm đầu tiên thì bị dụ vào Thiên Ngọc Minh Uy may mà không dính.

Đúng như người ta nói Đa cấp là nơi bạn được học kinh doanh với học phí rẻ nhất.

Được tiếp xúc với cái đầu tiên đó là bộ phim hoạt hình nói về Hệ thống thu nhập thụ động, có thể làm ra được tiền ngay cả khi bạn đang ngủ. Và ước mơ thật lớn về đi du lịch nước ngoài, với thu nhập 60tr 100tr/ tháng mà ko cần làm gì cả.

6 tháng được lăn lộn làm mọi thứ theo hướng dẫn, vượt qua rất nhiều thứ mà cảm tưởng ko bao giờ trong cuộc đời 1 người bình thường sẽ làm.

Nhớ nhất là về vụ bán hàng cho người thân. Cầm cái sản phẩm đi qua đi lại nhà người thân 4 5 lần vẫn ko dám vào, vừa sợ, vừa ngại, vừa xấu hổ bao nhiêu nỗi sợ chỉ trực nuốt lấy bản thân mình. Cuối cùng vẫn không dám bước vào để bán hàng.

Rồi những lần gọi điện rủ rê bạn bè cafe nhưng thạt chất là để chúng nó đến nghe về cơ hội kinh doanh.

Mất cơ số bạn vì rủ rê vào đa cấp và chúng nó cũng tránh xa mình luôn.

Nhưng đó là những ngày tháng quá quý giá giúp bản thân nhận ra 1 số điều:
– Biết ước mơ lớn hơn, không còn là ra trường với công việc ổn định và chờ 5 10 năm thăng chức để kiếm nhiều tiền hơn
– Mong muốn có được cái gọi là tự do tài chính giống người giàu ( đến bây giờ mình vẫn đang đi theo con đường này dù không còn là đa cấp nữa )
– Nhận ra bạn bè không như mình nghĩ.

Tổng kết thiệt hại 30tr cho 6 tháng ( mẹ lên chuộc cho cái xe cắm 11tr để ôm hàng để cho đủ doanh số )

2. Chuỗi ngày đen tối nhất cuộc đời

Rồi cũng nghỉ Đa Cấp vì không bán đc hàng, và gia đình cấp cản, quay lại tập trung vào việc học.

Tốt nghiệp ra khỏi ngôi trường Hv kĩ thuật quân sự khá hoành tráng với bằng trung bình khá. Với sự sắp xếp của ra đình đó là xin vào 1 cơ quan nhà nước tại Hà Nội nghe tương lai có vẻ ổn phết. ( gia đình cũng gọi là có tí quan hệ và ít tiền )

Tặc lưỡi thôi cũng đc, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, trong khi những đứa bạn học cùng trường thì hầu như toàn về quê hoặc đi làm công ty bình thường. ( nghe làm bộ nọ bộ kia cũng oai phết )

Các bạn biết đấy để vào làm công chức thì phải thi, phải có đợt tuyển. Và sau đó là 1 khoảng thời gian dài chờ đợi ngóng chờ tin tức. Chẳng thể đi làm 1 công việc gì bởi vì lúc nào cũng có trong đầu suy nghĩ rằng đó là 1 công việc tạm bợ qua ngày. Quyết định nằm ở nhà luôn chẳng đi làm gì cả bố mẹ vẫn cấp tiền cho bình thường )

Rồi lại phải đi lại quà cáp, thăm hỏi, sự kiện gì cũng phải có mặt để làm chân chạy cho gia đình nhà cô chú ( người giúp mình xin việc ).

Nhớ lần mẹ bảo ra xe đón từ quê lên thùng cua mẹ mua hết 3tr để mang làm quà cho nhà cô, thứ mà ở quê chẳng bao giờ bố mẹ dám ăn, nhưng cắn răng mua để làm quà biếu. (

Cái cảm giác chầu chực, chờ đợi, gọi điện để hỏi xem có thông tin gì mới về việc tuyển dụng công chức chưa ( đối với cô chú thì là việc nhỏ, nhưng là việc hệ trọng với gia đình mình )

Sự tự tin, lòng tự trọng trong con người ngày càng bị bào mòn đi. Cái cảm giác như 1 thằng vô dụng ko thể tự sống được ở ngoài xã hội mà phải bấu víu và gia đình

Và đỉnh điểm có lẽ đó là người yêu bắt đầu lơ đãng dần và qua lại với 1 số người mới và cuối cùng là chia tay.

Sau đó là chuỗi ngày bắt đầu tự dằn vặt bản thân, những câu hỏi đặt ra để chất vấn bản thân, mất dần niềm tin vào bản thân. ( người ta bảo chó cắn áo rách khi mà bạn khó khăn thì dường như mọi thứ khốn nạn nhất nó sẽ đến cùng vào 1 thời điểm vậy )

Không ăn uống được gì ? Đầu lúc nào cũng muốn bùng nổ vì những suy nghĩ rối ren ở trong đầu, lúc nào cũng căng lên. Ngày ngủ 4 5 tiếng, không biết thời gian thế nào

Sau khoảng 1 tuần thì bị sút mất 4 5 kg. ( đây quả là biện pháp giảm cân hiệu quả ^^ )

Thời gian luôn là liều thuốc chữa trị mọi loại bệnh 1 cách nhanh nhất. Mọi thứ dần dần bình thường chở lại, dễ thở hơn và …

Mình quyết định sẽ KHÔNG BAO GIỜ thi vào công chức nữa ( quyết định chặt đứt đường lui từ đây )

Về quê xin vào 1 công ty xây dựng để làm việc.

3. KHÔNG BAO GIỜ LẦN 2

Được xin vào làm công ty người quen chuyên các công trình gần về xây dựng đường.

Về quê đc đi làm 2 tháng ở gần nhà và sau đó phải đi làm ở Vùng Nghi Sơn Thanh Hoá.

Thực hiện thi công 1 tuyến đường dài 15km.
Ai từng làm xây dựng chắc sẽ hiểu nỗi vất vả như thế nào:

Nhà ở là 1 căn nhà tạm lợp mái tôn ở giữa 1 khu đất trống mà trước mặt là 1 bãi tha ma. ( cực xa khu dân cư, muốn ra được phải đi mất khoảng 10km )

Nước ăn, uống tắm được lấy từ nguồn nước giếng khoan gần đó luôn.

Ngày làm 8 tiếng tuần làm 7 ngày. Phải tăng ca nếu được yêu cầu, muốn nghỉ thì xin phép, chia nhau ra trực thì mới đc về.
Lương thì thường chậm 2 đến 3 tháng.

Cuộc sống ở đây xuay quanh với Nhậu, Đánh bạc, thỉnh thoảng đi chơi karaoke và gái gú.

Tôi chợt nhìn thấy rằng liệu 5 năm sau thì tương lai của mình sẽ thế nào nếu tiếp tục. Tôi nhìn vào ông anh đang làm cùng mình đã có vk và có con.

Nếu tiếp tục thì tương lai những điều tôi muốn làm sao thực hiện được. ( đến thời gian ở bên cạnh gia đình còn không có thì nói gì đến hạnh phúc )

Suy nghĩ mấy ngày và tôi đi đến 1 quyết định KHÔNG BAO GIỜ Tôi quay lại với nghề Xây Dựng.

Quyết định quay ra Hà Nội với nhiều sự mông lung trong đầu.

Tất cả kiến thức, kinh nghiệm trong bao năm không được sử dụng để kiếm tiền.
Tôi tự hỏi làm gì để kiếm ra tiền được bây giờ? Chẳng lẽ lại giống những người lao động tay chân ngoài kia, bán sức lao động để kiếm tiền sao ?

Phần này đã dài nên xin phép ngắt ở đây.

Mong anh em nào đọc thấy hay thì like,comment để có động lực viết tiếp câu chuyện nhé.

P/s: tiếp theo sẽ là chuỗi ngày phát triển bản thân, kinh nghiệm kinh doanh và hiện tại.

Cảm ơn và hẹn gặp lại.

Nguyễn Huy Tiến / Cộng đồng Ecomme