Ông giáo già trong ngày nhà giáo Việt Nam

Mới 9h tối nhưng khu xóm nghèo đã vắng hắt hiu, bóng đêm bao trùm, liêu tịch. Ông giáo già thở dài, uể oải khép cánh cổng tre mục nát kẽo kẹt, định bụng lên giường nằm, thì chợt thấy ánh đèn pin loa lóa phía đầu ngõ, rồi ông nghe tiếng máy cày nổ ùng ục, cả tiếng xòng xọc, phành phạch, hệt như ai đó đang cầm cây gậy đập vào một đống lổn nhổn toàn chậu thau bằng nhựa bị phơi mưa nắng lâu ngày đã trở nên giòn sần sật… Thế nên, khi nhận ra những ánh sáng, âm thanh ấy chỉ phát ra từ một chiếc xe máy, thì ông giáo không khỏi ngạc nhiên: cái xe hỏng đèn, nên phải dùng đèn pin; hỏng bô nên nổ như máy cày; và hỏng yếm, xích trùng, nên lọc xọc như bị tấn công bằng gậy gộc… Và còn ngạc nhiên hơn nữa khi chiếc xe máy ấy chầm chậm dừng ngay lại bên cạnh cái cổng tre…

Em chào thầy ạ! 20-11, em đến thăm thầy!

“À! Vậy ra cậu này là học sinh cũ của mình” – Ông giáo nhủ thầm, và cũng nhờ thế, ông nhớ ra hôm nay là 20-11. Người ta gọi ông là “ông giáo” vì quen mồm thôi, chứ ông về hưu đã gần hai chục năm rồi, học sinh cũng quên ông, chả đứa nào lui tới, nên 20-11, với ông, cũng chả khác ngày thường…

Ông giáo mở cửa mời khách vào nhà. Đó là một người đàn ông trung niên mà trông dáng vẻ đã toát lên sự nhọc nhằn, vất vả. Đưa tay đỡ lấy chén trà, người học trò hỏi ông giáo bằng giọng:

– Thầy còn nhớ em không ạ? Em là Đông! Mỗi lần bị thầy gọi lên bảng em cứ im thin thít, nên các bạn hay gọi là Đông “Thít” đây ạ!

– À… à… Thầy nhớ rồi! Có phải là Đông bị đuổi học giữa năm lớp 7 đúng không?

– Dạ! Chính là em ạ!

– Mà tại sao hồi đó em bị đuổi nhỉ?

– Em nhìn trộm cô hiệu phó tắm!

– Có thế thôi mà bị đuổi học sao?

– Dạ! Sau đó, thầy hiệu trường gọi lên phòng nhắc nhở, em đã đấm hiệu trưởng ạ!… Cũng vì vụ tai tiếng đó, nên bao nhiêu năm qua em xấu hổ, mặc cảm, không dám vào thăm thầy, dù thực lòng rất muốn…

– Còn nhớ đến thầy là thầy vui rồi! Học trò, tránh sao khỏi những lúc bồng bột, ngỗ ngược… Thế sau khi bị đuổi học, em đã làm gì?

– Em xin được vào học ở một trường trung cấp âm nhạc, và may mắn ra trường tìm được việc làm đúng chuyên ngành ạ!

– Em làm gì?

– Dạ! Em thổi kèn đám ma! Hôm nay em vừa thổi cho một đám ở đầu làng, cũng gần nhà thầy, nên tiện ghé vào thăm thầy. Có nải chuối với đĩa xôi gia đình tang chủ cho con, con biếu lại thầy luôn ạ! Chúc thầy 20-11 thật vui!

– Thầy cảm ơn! Mà công việc của con có ổn định chứ?

– Cũng tùy thôi thầy! Gặp hôm tốt ngày thì vài ba đám, chạy sô không kịp. Nhưng cũng có tháng ngóng dài cổ chẳng thấy ai chết thì đói ạ! Được cái gần đây thi thoảng lại có vụ mấy cậu trẻ trâu chém nhau, rồi mấy cô teen thất tình tự tử, nên cũng có đồng ra đồng vào…

Nhấp một hụm trà, ông giáo già thở dài, giọng nhiều ái ngại:

– Cũng may mà thầy nghỉ hưu rồi, chứ giờ mà còn dạy, gặp mấy đứa trẻ trâu ấy, nó đâm chết thầy lúc nào không hay… À… Mà con có biết thông tin gì về bạn Công lớp trưởng không?

– Bạn Công đi tù rồi thầy ơi! Thấy bảo nửa đêm bạn ấy đột nhập vào nhà người ta cướp của rồi hiếp dâm cả hai vợ chồng chủ nhà. Tòa tuyên án chung thân, nhưng nhờ gia đình chạy chọt nên được giảm án xuống còn 100 năm tù giam. Công thụ án được gần mười năm rồi, chỉ còn hơn chín chục năm nữa là sẽ ra tù thôi.

– Thế còn bạn Linh bí thư thì sao?

– Bạn Linh bị ung thư vú giai đoạn cuối, đang được điều trị tại bệnh viện Nhi trung ương ạ! Nghe nói nguyên nhân đều là tại anh chồng.

– Haizz! Lớp ta, có vẻ không có ai thành đạt nhỉ!

– Dạ có chứ thầy! Bạn Dũng lớp mình đang làm giám đốc công ty Vinakotex đấy ạ! Hôm trước, Dũng chạy con Mercedes 4 chỗ màu trắng toát về làng, bấm còi toe toét, bà con xanh mặt, dạt vào lề đường hết. Em lúc ấy chưa kịp bê gọn đít xe vào, liền bị Dũng thò cổ ra chửi cho té tát!

– À! Vậy thì nó chính là thằng tông thầy lao xuống ruộng hôm trước rồi…

Ông giáo già với tay lấy cái phích, đổ thêm nước sôi vào ấm, giọng trầm ngâm:

– Buồn thật! Bạn bè, thầy trò ngày nào, giờ chẳng nhận ra nhau. Không biết lúc thầy chết, còn có đứa nào tới viếng thăm?

– Thầy yên tâm, chắc chắn sẽ có em ạ!

– Em nói để thầy vui thôi!

– Em nói thật! Em thổi kèn đám ma mà!

Hai thầy trò lại cười khà khà, vui vẻ. Rồi họ bẻ chuối, véo xôi, mời nhau ăn đầy tình cảm sau bao nhiêu năm xa mặt. Chợt nhìn thấy cây kèn đám ma lòi ra từ cái bao khoác bên hông cậu học trò, ông giáo già bảo:

– Có bài nào tủ, thổi thử cho vui đi em!

– Dạ! Em nhớ ngày xưa thầy hát khá hay! Giờ em thổi kèn, thầy hát nhé?

– Ok! Em thổi được bài “Chắc ai đó sẽ vào” của Sơn Khùng không?

– Thầy cũng thích nhạc của Sơn Khùng ạ?

– Ừ! Nhưng thầy chỉ hát được mỗi bài đó thôi, chứ mấy bài kia nhạc nhanh, với lại ú ú nhiều quá, mà hơi thầy giờ đã yếu, hàm cũng đã cứng, nên chịu, không phát âm theo kịp…

Vậy là trong đêm vắng tĩnh mịch, ca khúc “Chắc ai đó sẽ vào” của Sơn Khùng, với phần đệm là kèn đám ma cùng tiếng hát da diết của ông giáo già réo rắt vọng ra…

“…Thầy vòng quanh ngõ, ra tận gốc nhãn, ngóng mãi cũng chẳng thấy một ai… Vào giờ này ở thành phố, các thầy cô vui lắm đây… Còn ở quê sao cứ vắng teo thế này…

…Em ơi thầy chán! Em ơi thầy rất chán! Đợi từ sáng sớm tới tối khuya mà chỉ thấy mỗi em. Chắc mai mấy đứa nó sẽ vào chơi! Chắc chúng nó sẽ tới thăm thầy thôi! Cầm cục xôi trên tay nước mắt rơi… Ăn chuối đi…”